Mối tình đầu đáng yêu, đáng nhớ giờ trở thành một phần ký ức mà tôi trân trọng nhưng không cần ám ảnh mỗi khi nhớ về.
Bất chấp gièm pha, cặp vợ chồng khiếm thị quyết tâm tổ chức đám cưới
Hôm nay là sinh nhật tôi tròn 60 tuổi. Ngắm nghía sự vui vẻ của vợ con, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc đủ đầy của mình. Vợ tôi là người phụ nữ tuyệt vời và tôi luôn muốn nói với cô ấy rằng, tôi yêu thương cô ấy rất nhiều. Mặc dù thời điểm cưới vợ, tôi chỉ là đang " chạy trốn" khỏi mối tình đầu không thành.
Từ khi lấy vợ, có con, tôi tập trung hoàn toàn cho gia đình, kết thúc công việc là mau chóng trở về nhà. Tôi hay tìm mua quà cho vợ, tự tay chọn đồ chơi cho con, có thể cần mẫn ngồi chơi trò chơi cùng các con không mệt mỏi. Tôi không nghĩ cuối cùng tôi lại có thể yêu thêm một lần nữa và hạnh phúc khi được dành thời gian, tình cảm cho việc chăm sóc cho tổ ấm của mình.
Tôi rất yêu gia đình nhỏ của tôi, nhưng lúc này tôi lại muốn kể về tình yêu đầu của mình. Không phải để nhớ nhung chuyện cũ, chỉ là muốn qua câu chuyện của tôi, biết đâu các con hoặc những bạn trẻ trạc tuổi con tôi, những người vừa trải qua một giai đoạn tình cảm không như ý, sẽ nhìn nhận sự không như ý của mình một cách nhẹ nhàng, tích cực hơn.
Số lượng các chàng trai theo đuổi, tương tư Thư nhiều vô kể, nhưng Thư lại một mực yêu tôi. Trong lòng tôi khi ấy, Thư chính là nguồn ánh sáng (Ảnh minh họa: Freepik).
Ngày đó, tôi là cậu sinh viên nghèo ở quê lên Hà Nội học, làm đủ việc để kiếm tiền: Tiếp thị, dạy thêm, bán hàng, bê vác... Ai nhờ gì làm nấy, miễn làm ra tiền để trang trải cuộc sống và tiếp tục học lên.
Bố bỏ mẹ con tôi đi nước ngoài làm ăn nhưng bặt tin nhiều năm. Mẹ một mình nuôi anh em tôi ăn học nên ngay từ nhỏ, tôi đã nuôi dưỡng ước mơ một ngày nào đó phải thành công để phụng dưỡng mẹ và làm chủ gia đình.
Với suy nghĩ đó, trong lòng tôi lúc nào cũng hừng hực niềm tin rằng, dù có bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa, tôi đều nhất định vượt qua. Tuy nhiên để thực hiện ước mơ thì không dễ, nhất là với xuất phát điểm nghèo, tay trắng như tôi. Chính giai đoạn này tôi gặp Thư. Thư là tiểu thư "lá ngọc cành vàng" của gia đình có truyền thống buôn bán vàng bạc nổi tiếng trên phố cổ.
Thời điểm đó, sinh viên chúng tôi đa phần đều đi xe đạp, Thư đã có xe máy đến trường. Thư lại là gương mặt nổi bật của khóa vì hát rất hay, lại còn xinh đẹp, vui vẻ. Số lượng các chàng trai theo đuổi, tương tư Thư nhiều vô kể, nhưng Thư lại một mực yêu tôi. Trong lòng tôi khi ấy, Thư chính là nguồn ánh sáng, là động lực khiến tôi tự tin hơn trong chặng đường mù mịt trước mắt.
Vào năm thứ 4 đại học, văn phòng gia sư do tôi cùng vài người bạn thân mở ra đã rất có tiếng và được nhiều phụ huynh tin tưởng giới thiệu cho nhau, coi như là bước khởi đầu tạm thời tốt đẹp. Lúc ra trường, tôi nhượng lại văn phòng này cho em sinh viên khóa sau, bắt đầu nhen nhóm ý tưởng lập công ty mới.
Tuy nhiên, khởi nghiệp chẳng khi nào dễ dàng. Tôi gặp quá nhiều khó khăn, trong khi lại có quá nhiều dự định phải làm. Tôi muốn có tiền, có sự nghiệp, muốn xây sửa nhà dưới quê, lo cho mẹ và em trai cuộc sống đàng hoàng, rồi sau đó mới tính đưa Thư về ra mắt gia đình và tính chuyện hôn nhân.
Nhưng thời gian cứ trôi mà những dự định của tôi chưa thực hiện được, tôi không có đủ dũng khí để đề cập đến vấn đề cưới xin vì khoảng cách của chúng tôi quá lớn. Thư luôn tỏ ra không quan tâm chuyện giàu nghèo. Cô ấy hay tìm cách gửi quà về cho mẹ và em trai tôi, nói rằng cô ấy quý trọng, yêu mến họ.
Nhưng tôi không làm được điều đó. Bố mẹ Thư tôi đã gặp hai lần. Một lần là vô tình gặp lúc tôi đến đón Thư đi học. Lần thứ hai là chính bố cô ấy chủ động tìm tôi, nói rằng ông bà không đồng ý cho Thư lấy chồng quê xa. Hơn nữa, gia đình cô ấy đã có kế hoạch riêng cho cuộc đời cô ấy.
Bản thân tôi cũng thấy mình ích kỷ khi cố giữ Thư lại bên tôi, bởi nếu cứ nhất quyết theo tôi, có thể cô ấy sẽ phải chịu nhiều vất vả.
Lần cuối gặp nhau chính tôi là người chủ động nói chia tay, để rồi sau đó, tôi nằm ốm liệt giường suốt một tuần liền. Mọi thứ đối với tôi đều trở nên suy sụp. Tôi gầy rộc đi, dường như bao nhiêu năng lượng bấy lâu bỗng chốc cạn kiệt. Mỗi suy nghĩ, mỗi bước đi tôi đều nghĩ đến Thư, nỗi nhớ thương giày vò khiến tôi khổ sở.
Chỉ đến khi suy nghĩ buộc tôi trở lại thực tế rằng, mục tiêu cuộc đời tôi ngay từ lúc bước chân lên thủ đô là mẹ, là em trai, gia đình cần tôi làm trụ cột. Chỉ có suy nghĩ đó mới kéo tôi ngồi dậy tiếp tục làm việc.
Suốt 6 năm, tôi lao vào công việc. Mỗi khi suy nghĩ đưa tôi về với Thư, tôi đều ngay lập tức gạt ra khỏi đầu và tìm kiếm những ý tưởng mới để tránh đưa bản thân vào trạng thái không kiểm soát nổi.
Tôi vẫn dõi theo cuộc sống của Thư, biết cô ấy lấy chồng, ra nước ngoài sinh sống, cuộc sống êm đềm, hạnh phúc. Tôi mừng cho cô ấy. Đối với tôi, cô ấy vẫn là cả quãng đời với nhiều kỷ niệm đẹp tôi không bao giờ quên.
Khi sự nghiệp bắt đầu ổn định, tôi đã thực hiện được những kế hoạch của đời mình thì tôi gặp Lê. Thú thực, lúc đó tôi cưới Lê vì tôi nghĩ đã đến lúc phải lập gia đình, phải thực sự buông bỏ quá khứ để hướng tới tương lai rõ ràng hơn.
Ở cạnh Lê, tôi tìm được sự bình an trong tâm hồn và cuộc sống. Sự thấu hiểu, bao dung của cô ấy làm trái tim tôi mềm lại. Tôi nhận ra, tôi đã yêu cô ấy từ lúc nào. Lê xây dựng cho tôi một tổ ấm đúng nghĩa bởi sự hiếu thảo, đảm đang, dịu dàng của cô ấy. Giờ đây, tôi hoàn toàn hài lòng với cuộc sống hiện tại, công việc thăng tiến, gia đình viên mãn.
Mối tình đầu đáng yêu, đáng nhớ giờ trở thành một phần ký ức mà tôi trân trọng nhưng không cần ám ảnh mỗi khi nhớ về. Tôi hiểu rằng, dù có yêu đến mấy, dù đau khổ bao nhiêu, thời gian cũng sẽ giúp ta chữa lành tất cả.
Chỉ cần đủ dũng cảm, biến nỗi đau thành động lực, vươn lên phía trước thì cuộc đời sẽ trả lại cho ta tình yêu, hạnh phúc, xứng đáng với sự nỗ lực, mạnh mẽ của bản thân.
YêuVợ nằng nặc không chịu về quê giỗ bố chồng, lén xem qua camera chứng kiến việc cô ấy làm mà choáng vángTheo Dân TríXem link gốcẨn link gốc https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/khi-nguoi-dan-ong-nhu-toi-danh-mat-tinh-yeu-chi-vi-ngheo-kho-20240220095333565.htm Chia sẻ